Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

[PILI] - [Pro5 Cung Vô Hậu]

Cung Vô Hậu

[tiểu mỹ nhơn của ta <3 ] 

Là người được Cổ Lăng Thệ Yên đặc biệt có ý bồi tài, tứ cung chữ dùng kiếm kỳ tài, trời sinh bên mắt phải có giọt huyết lệ, tính cách méo mó biến thái tàn nhẫn, thường dĩ tán phát phi kiểm, thường mặc hồng la đại bào, yêu nghiệt dã diễm, thư hùng mạc biện, hữu như đông dương diễm quỷ bàn. Khi làm nhiệm vụ thường đội chiếc mũ thái giám màu đỏ, sát nhân vô tình. Cùng Yên Đô Đại Tông Sư chi gian, hiện ra vi diệu còn đối với lập với quan hệ  thầy trò.

1. Tài liệu nhân vật:
Danh xưng: Cung Vô Hậu

Giới tính: Nam

Kì tha xưng hào: Đan cung, Phú Nhi (danh tự khi còn nhỏ)

Sơ đăng tràng: Phích lịch hiệp ảnh chi Oanh Động Võ Lâm tập 17 (trong sơn động tiếp theo)

Chính thức đăng tràng: Phích lịch hiệp ảnh chi Oanh Động Võ Lâm tập 20

Thối tràng: Phích lịch hiệp ảnh chi Oanh Định Can Qua tập 13 (...bé hỏa thiêu :( )

Đến từ: Yên Đô

Căn cư địa: Nhuyễn hồng thập trượng

Phụ thân: Biệt Hoàng Hôn

Bằng hữu: Thủy Huỳnh Nhi

Sư: Cổ Lăng Thệ Yên

Đồng môn: Tây Cung Điếu Ảnh (sư huynh)

Cừu nhân: Cổ Lăng Thệ Yên, Thích Thái Tổ, Quỷ Hoang Địa Ngục Biến

Tùy Tùng: Chu Hàn

Khác có liên quan: Thủy Huỳnh Nhi, Diệp Tiểu Sai

Võ học: Đan hồng trảm, quyển long kiếm thức, chu hồng tam thán, kiếm lí hồng yên độ phỉ tung, vô sắc vô hối· trạm nhược nhất niệm, bách niên huyết lệ·nguyên thần nhất kiếm.

Binh khí: Chu hồng

 

2.Nhân vật:
*Lúc ban đầu: Cung Vô Hậu là đệ tử do Đại Tông Sư cố ý bồi tài, là bất thế kì tài, kiếm pháp cao cường. Mặc dù được Đại Tông Sư coi trọng, tuy nhiên Cung Vô Hậu bị Đại Tông Sư làm thành một tác phẩm nghệ thuật trọng yếu trọn đời, là món đồ đắc ý nhất do Cổ Lăng Thệ Yên kiệt tác.
Cung Vô Hậu bị làm thành một món tác phẩm nghệ thuật làm đối đãi, chính là do trời sinh huyết lệ ở mắt, điều này làm cho Cung Vô Hậu bị tuyệt cao đích luyện võ thiên phú. Cung Vô Hậu vốn tên là Phú Nhi, là con trai độc nhất của Biệt Hoàng Hôn, từ nhỏ bị mắc bệnh nan y lạ, mặc dù được phụ thân hết lòng chăm sóc, nhưng cuối cùng không địch được lại bệnh tật mà chết yểu. Khởi biết là Biệt Hoàng Hôn được chỉ định để giúp đỡ chiếu cố Phú Nhi của Thích Thái Tổ, lấy thủ pháp đoạn mạch hơi thở tạo thành cái chết giả tưởng của Phú Nhi, cũng đem Phú Nhi tới Yên Đô mà giao cho Đại Tông Sư làm điều kiện trao đổi. Đại Tông Sư thi dĩ diệu pháp cứu sống Phú Nhi, cố ý tài bồi, đặt cho tên Cung Vô Hậu.
Vô Hậu ý tức là hậu vô người tới, đây là Đại Tông Sư đối với Cung Vô Hậu rất kỳ vọng. Cung Vô Hậu là một tác phẩm nghệ thuật, Đại Tông Sư sáng chế tạo đích một món hoàn mỹ kiệt tác, huyết lệ chi mắt đích thành tựu, chính là thành tựu lớn của Tông Sư. Sát nhân, tựu yếu lãnh huyết vô tâm. Để so sánh, Cung Vô Hậu nếu so với máy giết người còn hảo thượng mấy phần, bởi vì Đại Tông Sư đối với Cung Vô Hậu có ý chiếm làm của riêng, là vật phẩm của Cổ Lăng Thệ Yên, không cho người khác đưa tay chiếm đoạt, ngay cả Cung Vô Hậu tâm trung, cũng không thể buông cho người khác.
Thủy Huỳnh Nhi là ký ức tuổi thơ quan trọng của Cung Vô Hậu, tuy nhiên cái chết của Thủy Huỳnh Nhi cùng nữ nhân khác tại Yên Đô không sai biệt lắm, nhưng vì vậy Cung Vô Hậu cũng hận Yên Đô vô cùng, hận Cổ Lăng Thệ Yên vô cùng, nhận định là Cổ Lăng Thệ Yên hại Huỳnh tỷ tỷ, phần này tình cảm dời đi đến thị bính trên, nhớ lại kỷ niệm tốt đẹp giữa hắn và Huỳnh tỷ tỷ, là khả năng làm giảm thống khổ của Cung Vô Hậu trong cuộc sống mà không có giải dược.
Cổ Lăng Thệ Yên âm thầm thi xuất thủ đoạn, bắt đầu đối với bốn kỳ quan xuất thủ. Cung Vô Hậu biết Yên Đô một ngày nào đó sẽ cùng đồng minh quyết liệt. Vì che giấu ưng chiến hành động, Cổ Lăng Thệ Yên nhất định sẽ đối với Bách Lý Băng hạ thủ, nhưng Cung Vô Hậu rất cố ý nói trước giết Bách Lý Băng, làm cho Cổ Lăng Thệ Yên rước lấy phiền toái không nhỏ. Sau khi phụng mệnh giết Triêu Thiên Kiêu, cũng giữ lại một tay, không có sử dụng phong chi kiếm pháp, để lại đầu mối mà để cho Băng Lâu có tích khả tuần. Nhìn ra được Cổ Lăng Thệ Yên trong lòng không vui, nhưng lại vì Cung Vô Hậu toàn nhịn xuống, ngay cả khi Cung Vô hậu hướng Băng Vương thú nhận cử chỉ giết người, Cổ Lăng Thệ Yên trừ tức giận, cũng không có trừng phạt nào khác, Cung Vô Hậu cũng giống như là xem thấu Cổ Lăng Thệ Yên đích ý tưởng, dựa vào ưu thế đặc biệt này, thị cưng chiều mà kiêu, thậm chí còn có thể giết tới cửa vào cuộc sống của Cổ Lăng Thệ Yên, song phương duy trì một loại trong lòng đối lẫn nhau ngăn được, Cổ Lăng Thệ Yên sẽ bởi vì năng lực huyết lệ chi mắt của Cung Vô mà bước lên thành công đường sao? còn là ngược lại vì vậy bên trong loạn hội bại? Cung Vô Hậu thân thế đã rõ ràng, hắn cùng cha đẻ Biệt Hoàng Hôn của mình gặp lại, sẽ có cái gì phát triển ngoài dự đoán của mọi người? Cung Vô Hậu hướng Diệp Tiểu Sai nói ra cố sự Yên Đô, mục đích vì sao, hai người họ có những giao điểm gì?

*Tràng cảnh: [ta dịch cái này làm cái qué gì ko biết -_- ]
Mềm hồng mười trượng
Hồng thông thông mềm hồng mười trượng, phối hợp với màu sắc nhân vật, hiện ra hồng diễm huyết sắc.

là cái này này :3
 


*Tạo hình:
Lúc mới bắt đầu thiết kế nhân vật, dĩ yêu, diễm, không phải chính phái vi phương hướng, tới thiết kế Cung Vô Hậu đích thị giác đặc sắc. Yên Đô trung lớn nhất cao nhất hồng mạo, cùng Cổ Lăng Thệ Yên nhất dạng, tiến nhập thất nội tức thoát mạo.

*Huyết lệ chi nhãn: [là giọt lệ máu ở mắt của e ý ý]
Huyết lệ chi nhãn tương truyền là lúc Nữ Oa tạo người, bất hạnh bị nhánh cây cắt thương chảy xuống một giọt máu tươi ở trên mặt bức tượng người đất, từ nay người đất rơi vào trăm năm luân hồi, trở thành không đời ra chi thiên phú dị bẩm. Lời đồn đãi có này dị mắt người có thể đạt tới không phải là ngày phi nhân không phải là âm không phải là dương chi tuyệt thế cảnh giới võ học, đời xưng huyết lệ chi mắt. Là Cung Vô Hậu cả đời vận mạng mấu chốt, từ tổ tạo hình tỉ mỉ hội chế. Màu đỏ có tác động rất lớn vào thị giác, phối hợp kịch trung, tiểu Cung Vô Hậu sau khi tinh chế ra giọt máu, sinh ra ấn tượng màu đỏ sâu sắc, áo choàng rộng lớn làm người khác có ấn tượng phong cách ảo tưởng.

*Binh khí: Cung Vô Hậu đích bội kiếm , kịch trung cũng không nói tới tên chính thức kiếm này, cùng Cổ Lăng Thệ Yên cổ phác đích côn ta bất đồng, soạn giả hy vọng thanh kiếm nầy thiết kế thượng nếu so với giác hoa lệ, phối hợp Cung Vô Hậu tạo hình sắc hệ.
Chuôi kiếm: Màu đỏ trên chuôi kiếm có hoa hủy đồ tiêu, đại biểu diễm hồng.
Vỏ kiếm: Cạnh màu trắng rõ ràng, nhấn mạnh màu sắc tương phản, tăng cường hoa lệ cảm.
 
đây là kiếm của ẻm :3 
 

*Phối kiện: Trong phòng Cung Vô Hậu có một cái bình, chứa đựng hồ điệp (con bướm), khi con bướm trong bình ra sức chạy trốn, ra sức đấu tranh hết sức mà chết, Cung Vô Hậu gắp điệp chết ra hỏa thiêu trên nến, đổi lại vào là con bướm sống, vì vậy đã chết hơn bốn ngàn tám trăm con bướm, đây là một loại tình trạng bị ngược người biến thành thi ngược người, Cung Vô Hậu tự bị cung lễ hậu, bị giam ở Vô Tình Lâu luyện công, sau hơn bốn ngàn tám trăm ngày, tựa như cùng con bướm ra sức muốn chạy trốn một dạng, là vai diễn cả một đời mình.

đây là cái bình và con bướm ẻm đã đốt -_-
 
*Những người có quan hệ:
Biệt Hoàng Hôn: Không ngờ tới con trai qua đời từ mấy năm trước, hôm nay lại xuất hiện, khi thấy Cung Vô Hậu máu trên mặt lệ chi mắt sau, Biệt Hoàng Hôn lập tức biết, người này chính là yêu tử mà hắn ngày nhớ đêm mong. Đây là số phận khó khăn của phụ tử, có biện pháp nặng tự ngày luân sao? Cuộc sống sau này của Cung Vô Hậu, có hay không bởi vì sự xuất hiện của cha mà thay đổi.
Tây Cung Điếu Ảnh: Tây Cung Điếu Ảnh và Cung Vô Hậu hoàn toàn thị lưỡng cá bất đồng loại hình, Tây Cung Điếu Ảnh là hướng Yên Đô tiếp ban người phương hướng bồi dưỡng, là làm việc vững vàng người của mới, Cung Vô Hậu cũng là lưng đeo nặng nề thống khổ, một lòng tu luyện kiếm pháp tuôn ra sinh lộ đích cao thủ. Tại Tây Cung Điếu Ảnh bất hạnh chiến tử hậu, sau Cung Vô Hậu đích cảm nói cùng nhớ lại có biết kỳ sư huynh đệ tình phân.
Chu Hàn: Thiếp tâm thị đồng của Cung Vô Hậu, Chu Hàn chu đáo, để cho Cung Vô Hậu ở Yên Đô thấy được ấm áp, vì vậy Cung Vô Hậu vô cùng coi trọng Chu Hàn, mà phần coi trọng này khiến cho Chu Hàn gặp nguy hiểm, bởi vì giữa hắn cùng Cổ Lăng Thệ Yên không cho phép người khác tham gia, nhưng là có thể bảo vệ Chu Hàn, Cung Vô Hậu để hắn bên người.
 
 
3. Phối nhạc:
Cung Vô Hậu: (Cung Vô Hậu giác sắc khúc)
Khúc/Biên khúc: Đinh thiên mục thu lục vu [phích lịch anh hùng âm nhạc tinh tuyển tứ thập tứ]
Hồng la trướng, khiếp xuân hàn, hương vụ vân mỏng, đồng tước ảnh lan san. Tác phẩm Đinh ngày mục lão sư năm 2012 năm tác phẩm, lấy Ma Vực là tiêu đề sáng tác, nói cầm đích quỷ quyệt thấp minh thanh, không ngừng tràn ngập một bầu không khí hoang vắng tối tăm, nhịp điệu âm trầm, hiện đáp ra vai trò bởi vì tuổi thơ âm mai mà tính tình vặn vẹo, như một con bướm bị mắc kẹt trong bình, vì cầu sinh mà ngày hết đấu tranh, tàn khốc và bất lực. Nhạc khúc chọn dùng cho sát thủ Yên Đô - Cung Vô Hậu sơ đăng tràng, trời sinh bên mắt phải có giọt huyết lệ, tính tình vặn vẹo bệnh hoạn mà tàn khốc, thường dĩ tán phát phi kiểm, thường mặc hồng la đại bào, yêu nghiệt dã diễm, thư hùng mạc biện, hữu như đông dương diễm quỷ bàn.
 
Tàn chúc mộng hồi (Cung Vô Hậu trữ tình khúc)
Khúc/Biên khúc: Đinh thiên mục thu lục vu [phích lịch anh hùng âm nhạc tinh tuyển tứ thập ngũ]
Tác phẩm đinh ngày mục lão sư năm 2013, lấy Thu Phong làm tiêu đề sáng tác, biên khúc theo phong cách Nhật Bản, hợp âm guitar mở với liên lạc của bầu không khí u sầu, cuỗi giai điệu du dương trữ tình, mơ hồ mang một cỗ ảm đạm tâm trí thương cảm. Nhạc khúc chọn dùng là Cung Vô Hậu trữ tình khúc, sơ dùng cho Oanh Động Võ Lâm tập 25, trước đài nến đỏ Cung Vô Hậu mộng vào trong lý ức, muốn tìm Oánh tỷ tỷ thất lạc nhiều năm oánh, lại từ trong miệng lão ông biết được người đã qua đời nhiều năm, thì ra là nữ nhân Yên Đô số mạng là như thế thê lương, Cung Vô Hậu quỳ ở trước mộ phần vô danh, nhìn trâm cài tóc quen thuộc mà bi phẫn chí cực, thề phải hướng Yên Đô đòi lại công đạo cho Oánh tỷ tỷ. [Oánh là ai nhể? là tên gọi khác của Thủy Huỳnh Nhi chăng? :v ]
 
Chu hồng tam thán (Cung Vô Hậu sát khúc)
Khúc/Biên khúc: Phó tư dong thu lục vu "Phích lịch anh hùng âm nhạc tinh tuyển tứ thập ngũ"
Tác phẩm phó tư dung lão sư năm 2008, Nhạc khí là nhạc cụ truyền thống Nhật Bản, phối hợp nhịp điệu với một niềm vui cực đoan, biên khúc phong phú, tạo ra nồng nặc đtạo ra một phương Đông võ thuật thể loại hương vị dân tộc dày. Nhạc khúc thiết định vì Cung Vô Hậu sát khúc, sơ dùng cho Oanh Động Võ Lâm tập 26, hướng lên kêu trời bởi vì đuổi theo hung thủ tới  rừng hoa Tích Dã  Hoa, Cung Vô Hậu đột nhiên hiện hình, không nói một câu mang kiếm Chu Hồng từng bước hướng lên trời kiêu đến gần, thân ảnh màu đỏ trong nháy mắt hóa như một làn khói khó có thể nắm lấy, đao kiếm giao kích trong nháy mắt thiên địa không tiếng động, cuối cùng chỉ thấy mũi kiếm Chu Hồng nhỏ xuống thắng lợi đỏ tươi, tuyên cáo Cung Vô Hậu tru diệt nhiệm vụ thành công. 
 
Thiên luân mộng giác (Cung Vô Hậu tình cảnh khúc)
Khúc/Biên khúc: Hoàng kiến tần thu lục vu "Phích lịch anh hùng âm nhạc tinh tuyển tứ thập lục"
Hoàng kiến tần lão sư năm 2013, lấy Lạc Mịch Tiêu Sắt là tiêu đề sáng tác, sắt sắt xích bát thổi ra vẻ mặt u sầu, ở cây đàn guitar bát huyền trung lại có nói cầm huyền nhạc buộc vòng quanh gió đêm thê lương. Nhạc khúc sơ dùng cho Oanh Định Can Qua chương thứ nhất, Yên Đô cùng Băng lâu đấnh một trận sau Cung Vô Hậu bị bắt về giam, trong tù Cung Vô Hậu bắt đầu hồi tưởng lại ký ức thê thảm khi còn nhỏ, cùng với ở bên trong sơn động, cùng Diệp Tiểu Sai giao tiếp một phen. Khúc sau này dùng cho Cung Vô Hậu cùng Biệt Hoàng Hôn nói chuyện,  Biệt Hoàng Hôn biết rõ ngày luân đang ở chỉ thước, rồi lại không thể cùng thân nhi mà tương nhận, khiến mọi người cảm thấy chua xót.
 
4. Tương quan bình giới:
Nhất tích huyết lệ chi nhãn, đoán tạo xuất Cung Vô Hậu nữu khúc đích nhân sinh, quá trình lớn lên vô cùng nghiêm khắc, để nuôi thành Cung Vô Hậu lạnh lùng cá tính mạnh mẽ khiêu chiến Yên Đô quyền uy khiêu chiến Đại Tông Sư là phong cách cực đoan. Không kịp quen biết nhau liền vĩnh viễn bỏ lỡ thân tình, trở thành Cung Vô Hậu tâm trung mãi mãi đau buồn, Cung Vô Hậu cũng chặt đứt tâm trung đối với Yên Đô dưỡng dục tài bồi đích tối hậu một tia ân nghĩa. Ngọc đá cùng vỡ các lựa chọn, làm người ta khái thán không dứt, với bàn chân trên nền của ngọn lửa mềm màu đỏ ngày đốt, Yên Đô các võ học kỳ tài cũng như lên tràng lúc một loại, cao ngạo cũng rực rỡ hoa lệ tạ mạc.

5. Xuất tràng cạnh bạch:
1. Hồng la trướng, khiếp xuân hàn, hương vụ vân mỏng, đồng tước ảnh lan san. Bên nhìn bình thủy tinh, điệp y lưu đan, nhưng độ dương quan. Thả đồ mi cháy hết, khắp người khói noãn, vẽ bình theo y quan.
2. Mềm hồng mười trượng, lấy máu diễm phô trương, vẽ bình hương la đang lúc, lưu là ai nhà chi oán, nghễ chính là nhà nào phong tình.
3. Hồng sa phiêu, nến đỏ diêu, y nhân tiểu mị, tỉnh mộng phương nào.
4. Hồng bào ảnh, gương đồng thai, đáy mắt lưu thê. Hơi lộ ra diễm giết, lấp lánh nến đỏ, ánh theo thủy tinh tàn điệp.
5. Một bước một khói hóa, một hóa một cái chớp mắt kiếm, hồng ảnh mê toàn, chu phong bạt kiếm. Trong phút chốc. Đao định, vắng người, hoa cũng dừng.
6. Chợt thấy Cung Vô Hậu như mộng toàn phi, phiêu nhiên dương tú, cẩm nếu chu hoa nở rộ, điệp ảnh bà sa. Thoáng chốc thiên địa thẹn màu sắc, quỷ thần kinh đẹp lạnh lùng.
7. Lạnh như đại lao băng, lạnh như băng ánh trăng, ánh theo một đôi ánh mắt lạnh như băng, phảng phất xem thấu ngưng kết của ký ức.
8. Đập vào mắt hồ điệp phiên phiên, đông tới tây đi, bên trong tường ngoài tường, một loại tự nhiên. Đến là tâm tư vạn thiên, nhìn vô tận, xuân thu uổng công.
9. Đồ mi tan hết, đèn đuốc cũng tức, chỉ có con bướm bên trong thủy tinh, tự do bay loạn, thật giống như như thế nào cũng chỉ có thể bay tới cuối cuộc đời.
10. Cô lập tháp hạ, ngưỡng nghe tiếng chuông lạnh, tháp hạ người của, chỉ cảm thấy linh ngữ an tường. Mà tháp trước người, lại nhớ đã từng trĩ ảnh. Đã từng, bây giờ.
11. Lô yên lượn lờ, hồng mạn nhẹ phiêu, tung bay lòng của tự, như một con bướm trong bình, rối loạn, thất hướng.
12. Ở đâu ra cơn gió vô danh, phất rối loạn mờ mịt lo yên, thổi đãng liễu sáng tắt nến đỏ, thấm phải người mấy phần chiến hàn, thật giống như ở đưa mắt nhìn trong mắt cũng rơi xuống một mảnh sương.
13. Không có vui sướng, cũng không có bi thương, cứ như vậy mặt vô biểu tình, bởi vì cũng không có gì đáng giá có nữa, cũng không có gì không thể mất đi nữa. Thắng, chẳng qua là một loại giao phó, một loại đối với bể tan tành cuộc sống đích chút nào vi giao phó. Gió thổi qua, xuyên thấu như bất đồng tồn tại hư không người, so một mảnh phiêu linh đích khô diệp canh không sức nặng.
14. Băng tùng tuyết địa, nơi nơi ngân bạch, hai người đứng yên đón gió tuyết. Ai cũng không biết sau đó một khắc, sẽ ánh theo người nào ai diễm dòng máu. Đang ở tại tuyết rơi xuống đất trong nháy mắt.... một tia mắt nhìn ngắn ngủi, sau đó, là nhanh, mau thoáng qua luân mất đích giết sạch.
15. Bông tuyết, bạch hoa, chẳng hạn như sinh mạng cuối cùng của cảnh quan tươi đẹp, kiếm giả đích hoa quang, tổng ở sinh tử để trả ra hết thảy, mới kịch liệt nỡ rộ.
16. Cả phòng không hề có tiếng khóc, bốn phía là một mảnh an tĩnh, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm, một ngàn chữ nói vạn tạ, có lẽ xuống hoàng tuyền mới có thể nhất nhất tế đếm. Bay đi con bướm cũng còn có một ngày của mình, nhưng mất mát trong cuộc sống con người, lại đã sớm không thể lần nữa lấy lại.

6. Kinh điển ngữ lục:
1. Diệp Tiểu Sai, trước khi ngươi tới, có từng chân chính biết ta. Tên của ta, là người ta trọn đời hận nhất ban tặng. Mà ta, càng là đến từ một nơi hoang đường.
2. Giết người, là có một mùi thơm, ở thời điểm máu tươi văng tung tóe, có một cổ mùi thơm quyến rũ thoát ra, để cho ngươi quên tội giết người, thậm chí đắm chì trong huyết sắc hồng diễm, giết người, đã thành một loại thế giới hưởng thụ vẻ đẹp.
3. Thời điểm này, ta nhưng là kiên thủ Yên Đô của ngươi cũng một xâu đặc sắc, mượn đao giết người.
4. Ngươi sẽ không, bởi vì ngươi yêu sâu ta, thật sâu ái tích ta. Nếu không, ta lại có thể nào ở Yên Đô, trên các tên vị tôn quý Cung Vô Hậu.
5. Đồ mỹ hương mộng khiếp xuân hàn, thúy giấu nặng cửa yến tử rãnh rỗi, gõ đoạn ngọc sai nến đỏ lãnh, kế trình ứng nói đến thường sơn.
6. Con bướm ở bên trong bình thủy tinh, ra sức bay loạn, muốn bay ra tìm tự do. Cuối cùng khí vô ích hết sức chết bởi trong bình. Đây nên nói là số mệnh của con bướm hoặc là do người đàn ông tàn khốc.
7. Một người đã chết, các ngươi sẽ không đau lòng sao.
8. Tóc gáy rơi, đầu người rơi, người nào nếu chịu thử, ta kiếm trả lời. (Oanh Động Võ Lâm 26)
9. Diệp Tiểu Sai, có lẽ ngươi cho là ta một mực đang đùa với lửa, nhưng ta quen thuộc người kia, cho nên ta biết ta chơi được trò chơi này. Ngày đó, ta chờ đợi ngày trong một thời gian dài, cuối cùng đã đến.
10. Một lần thất bại đại biểu không phải là đối thủ cao minh, mà là ta chi chưa đủ. Hắn, vẫn ở chỗ cũ trước mắt ta. Là ta chắc chắn chinh phục ngọn núi cao.
11. Sư huynh, hắn, thật giá trị để ngươi hy sinh vậy sao?
12. Muốn vui vẻ, trừ phi cừu nhân phải giết. Coi như ta không thể đáp ứng di nguyện của Tây Cung, nhưng cái này báo thù, ta sẽ thay hắn báo, hắn cùng với ta, nguyên cùng là người đáng thương. (Oanh Định Can Qua 04)
13. Ta sớm biết, qua sông rút cầu là hắn nhìn nhà bản lĩnh. Nhưng một lần đầu, nhìn hắn đem máu lạnh dùng ở trên người ta. Ta quả thật vẫn có mấy phần chấn nhiếp, thì ra là hắn thật có loại sự can đảm này a. Kia một cuộc giao dịch, chẳng qua là ở lòng hắn hiện thị trong bóng tối. Sau đó hồi tưởng, hắn nói ta bất quá để hắn, nhưng thực hắn bất quá cũng để ta. Bởi vì hắn là một người lòng tham, cho nên vĩnh viễn sẽ không làm quyết liệt một lựa chọn. Nhưng ta, sẽ thay hắn làm.
14. Vào thời khắc đó, ta rất muốn đáp ứng tâm nguyện cuả sư huynh. Nhưng là vừa nhìn thấy ta khắp người màu đỏ, liền nhớ lại đêm tuyết trong kia, máu văng lên ta đầy mặt máu tươi, cùng với mộ phần vô danh không họ của Huỳnh tỷ tỷ. Trong phút chốc, ta tỉnh táo lại. Nếu không phải ở Yên Đô, có lẽ ta cùng Tây Cung có thể trở thành là một đôi cá tính hoàn toàn bất đồng, vẫn còn có thể bao dung lẫn nhau chiếu cố huynh đệ. Nhưng là ở nơi đó hoang đường vô lý, coi như phần ân tình này nghị, cũng sẽ bị tiêu ma như mây khói mỏng manh.
15. Tại thời điểm này, ta chẳng biết tại sao còn có thể bình thản quay người, lẳng lặng rời đi chỗ đó, nếu quả thật có thể ngày nào đó giết chết hắn, ta hy vọng chính là một khắc kia. Ta từng bước từng bước rời đi trở về Thảo Đình, nhưng thật giống như nghe một trận tiếng chuông của tháp kia, gọi tháp hạ như vậy đối với phụ tử.
16. Ngày hôm đó, ánh nắng chiếu vào bàn chân đỏ mềm, ta lại không cảm giác được bất kỳ ấm áp. Trong phòng càng ngày càng lạnh, ngay cả con bướm trong bình thủy tinh cũng không động.
17. Khi đó hắn theo vai nhắm đôi mắt lại, như trong sự vô tội quá khứ như vậy, trầm miên vào vòng tay của ta, ta cảm giác giống như tuyết rơi, nhưng một bên lò than, cũng đã ảm đạm, lãnh diệt.
18. Ngươi nói rất đúng, chỉ cần ta còn sống, ta liền không tại Yên Đô đều không tượng trưng chết vinh quang, bởi vì ta trên người vĩnh viễn giữ lại ấn ký của  Yên Đô. Từ đầu chí cuối, từ đầu chí cuối.
19. Thì ra là ngươi cùng Bách Lý Băng có đoạn này trong quá khứ, thì ra là đây chính là hữu tình, một loại ta chưa từng có.
20. Ở võ lâm là giết người người giết, sống bản thân chính là một loại giá cao.
21. Làm cho ngươi mất đi một người bằng hữu, ta sẽ không nói xin lỗi. Bởi vì mất mát của sự vật, cho tới bây giờ thì không thể bồi thường. Nếu như Cung Vô Hậu quyết đấu bất hạnh bị ngươi giết chết, ta cũng sẽ không oán giận, ta sẽ mỉm cười lẳng lặng đi vào hoàng tuyền, bởi vì đây chính là võ lâm.
22. Trước khi ra đời, ta đã cam chịu số phận của thần. Sau khi rơi xuống đất, ta bị thao túng bởi người khác, cả đời này, sớm dấu hiệu trứ huyết lệ chi mắt.
23. Bông tuyết rơi, bông tuyết phiêu, bông tuyết có từng nhớ sáng nay. Đao tiêu tiêu, phong tiêu tiêu, người đang tiêu tiêu mệnh trên ngọn cây.
24. Nhân thế đích phong tuyết, không phải nói dừng liền dừng, giống như vận mạng của sự lựa chọn, cũng không phải là theo ý muốn con người.
25. Chu Hàn, ta trở lại, thủ ước trở lại. Cổ Lăng Thệ Yên thật bị ta đánh bại, đây hết thảy tất cả đều là bởi vì ngươi, ngươi biết không? Ta thật là nhớ nữa đối với ngươi nói, đa tạ ngươi, Chu Hàn. Diệp Tiểu Sai nói, ở câu chuyện xưa của ta ở ngoài, thật ra thì ta còn có một lựa chọn khác, nhưng khi cuộc sống đã bị tước đoạt hủy tẫn, vậy hay là một loại cuộc sống sao? Cho nên ta tới bồi ngươi, đi cùng kỷ niệm, làm bạn với phần ấm áp này đã biến mất. Ở nơi hoang đường buồn cười này, ta đã gặp những tình cảm quý giá nhất, Yên Đô a Yên Đô, ngươi luôn là dùng cái nhìn cực đoan nhất, ban cho ta khó khăn nhất phải  thực hiện, ta nên hận ngươi sao? Chu Hàn, ngươi ngủ đi. Yên tâm, ta sẽ không sẽ rời ngươi đi, ta sẽ nhìn như vậy trứ ngươi ngủ say, vĩnh viễn vĩnh viễn, vĩnh viễn vĩnh viễn....

 

  
hình của bé <3
 






Phụ tử <3 :))
 


 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét